Tuổi 30




Không biết từ khi nào sinh nhật lại là ngày để viết gì đó. Nó không hẳn là cảm xúc bất chợt, suy nghĩ vu vơ hay nơi giải toả nỗi lòng. Nó đơn giản là lúc mình nhìn lại và phát hiện ra những điều mới mẻ trong suốt 1 năm bị cuốn trôi nhanh bởi cuộc sống thường nhật hối hả. 

List công việc hằng ngày vẫn xoay quanh gia đình nhỏ giờ đã có 4 thành viên. Công việc mỗi ngày vẫn vậy nhưng thử thách bất ngờ khi nào cũng được bonus thêm. Trước đây mình sẽ kiểu suy diễn lo lắng rồi tâm trạng ủ dột, gồng mình enjoy mọi thứ. Nhưng giờ mình đỡ hơn rồi, mình cứ tận hưởng mọi thứ hiện tại, còn 1 giây sau là chuyện của tương lai, sao phải xoắn 😁 

Mình cũng tự hỏi câu hỏi ấy rất nhiều, nhiều đến mức chưa có câu trả lời hoàn chỉnh, nhưng dạo gần đây, mình hiểu rồi. Câu hỏi ấy là "Sao lại có thêm em bé?" Để có thể chăm sóc 1 em bé một cách chăm chút, chu toàn thực sự cần rất nhiều nỗ lực, ít nhất là từ phía người mẹ, người cha. Poong đến với gia đình mình không phải là quá bất ngờ, chỉ là có lẽ mình và chồng chưa "sẵn sàng" đến vậy. Sau sinh nhiều lần mình vẫn hỏi tại sao, não mình vẫn chưa load nổi. Tại sao nhỉ? Nếu biết lí do chính xác là gì thì sao nữa? Liệu mình sẽ thêm động lực để tiếp tục hành trình làm mẹ lần 2 hay không? Nếu không có lí do thì sao? Liệu mình sẽ u uất và lung lay ý chí?... Những câu hỏi không hồi kết nhưng dần dần nó cũng chỉ thoáng qua trong đầu mình khi mình được ngắm con. Đâu cần lí do để ta yêu thương con mình. Đâu cần con phải xinh đẹp trắng trẻo thơm tho ta mới thương con. Đâu cần con hoàn hảo ít quấy khóc thì ta mới yêu con. Không cần 1 lí do nào, không cần 1 điều kiện gì, cũng chẳng cần bất cứ thứ nào bởi tình yêu này là tự nguyện, là tự đến khi ta biết mình có con thôi. Có con đơn giản là lúc mình bỗng có thêm tình yêu haha nó vui sướng ngập tràn trong tim. Nó làm bao nhiêu thử thách đi kèm bỗng là chiện nhỏ. 

Bỏ qua lí do lí trấu kia thì còn 1 câu hỏi mn k đặt ra cho mình nhưng mình cũng tự vấn là nuôi con tốn kém vậy chắc kinh tế phải vững lắm mới dám có thêm con. Mình khựng lại khi nghĩ đến đây. Kinh tế vững là như thế nào nhỉ? Là nhiều tiền nhiều tài sản  đến mức không lo lắng gì sau này nữa hay sao? Cái đó nhà mình không có nhưng tuyệt nhiên mình không lo lắng. Cái này thì có lí do thật.

Thứ nhất, nhà mình không cho đó là cốt lõi của việc có nuôi con được hay không. Mình nuôi con bằng tất cả những gì mình có, bằng sự hiện diện của mình, bằng tình yêu thương vô điều kiện của mình, bằng niềm tin yêu khám phá tri thức và không ngừng học hỏi của mình. Còn lại là ở con, mình rất tin ở con.

Thứ hai, dù không giàu tiền bạc nhưng không đến nỗi không lo nổi sinh hoạt hằng ngày, mình vẫn tự nuôi sống những nhu cầu cơ bản của gia đình mình được. 

Thứ ba, mình dần thoát khỏi ý nghĩ mà mn vẫn tự giới hạn bản thân về giàu có rồi. Ý nghĩa cuộc đời đâu chỉ là mua được nhà có được xe. Nếu đơn giản vậy thì khi có rồi coi như chuyển kiếp qua màn được rồi hay sao. Mình chưa có nhà, mình cũng muốn có căn nhà nhỏ ấm cúng của chính mình chứ, nhưng đó không phải là mục tiêu cuộc đời của mình. Mình không tiết lộ nó là gì ở đây đâu. Nhưng mục tiêu không nên là tài sản, bởi chẳng ai nắm giữ tài sản gì mãi, nó không phải là con người mình, nó cũng không định nghĩa được bản thân mình. Tài sản cũng chỉ như thứ trang sức lấp lánh, tháo ra rồi mình có bớt toả sáng hay không?.

Lan man quá trời ơi 😁 dạo gần đây lây chồng bị ADHD, viết không đầu không đuôi. À lan man thêm cú chốt. Mình mới khám phá thêm trong năm vừa rồi định nghĩa của sự tích cực đúng đắn theo ý kiến cá nhân của mình. Dạo gần đây xung quanh mình rất nhiều nơi hô hào hãy lạc quan, có cái nhìn tích cực bla ble nhưng mà làm sao để làm được vậy nếu cuộc sống bế tắc hoặc quá overload. Mình lại tự hỏi tích cực thực sự tốt vậy sao. Trước đây mình chỉ thấy sự tích cực độc hại khi nghe mấy lời khuyên như vậy. Ai chẳng biết phải nghĩ về mặt tốt của vấn đề, suy nghĩ khác đi, đừng chìm đắm trong bi thương... Biết rồi nhưng làm sao? Nó chẳng khác gì hô hào sáo rỗng. 

Rồi dần dần mình tìm được ý nghĩa của 2 chữ lạc quan đó rồi. Đó là khi khó khăn dồn dập đến với mình. Trước đây sẽ là nản lòng, chán chường và tự vấn khi nào mới xong. Giờ đây mình lại thấy nó như 1 thử thách thú vị, như chơi game tăng level mà mình thắng là được qua màn, được nâng cấp kiểu vậy đó. Cuộc sống mà bình ổn quá, dễ dàng quá, nó chán không nói, nó làm mình hài lòng với bản thân và không vươn lên được. Nhìn lại mà xem bao khó khăn mình đã đi qua, thấy quá là tự hào luôn. Nên giờ có cục đá nào ngáng đường, mình vui vẻ đá như cầu thủ ghi bàn. Con cái bước vào khủng hoảng mới, mình nhận ra con cũng chuẩn bị ghi bàn vào cột mốc phát triển mới, nghĩ vậy lại thấy vui. Sản phẩm công ty có vấn đề, thì mình lại ghi bàn nâng cấp nó lên. Anh chồng lại lộn xộn bày bừa, mình lại sút bay, à nhầm niệm chú nịnh chồng thực hành sự nhẫn nại (à thực ra là doạ chụp ảnh up fb hihi). Tất cả đều là cơ hội để thay đổi và phát triển. Hoá ra lâu nay ông trời toàn giúp mình đó chứ. Hoá ra mình thật may mắn mới gặp được nhiều thử thách như vậy. Hoá ra khó khăn chính là món quà mở ra sít rịt cũng nên 😂 ôi tự nhiên mình lạc quan hẳn, vậy đó, lạc quan đơn giản vậy thui á hehe

Năm 30 tuổi mới hiểu đời ngang vậy thôi. Mỗi năm lại biết cái mới làm mình háo hức hẳn. Mong năm nay tui sẽ siêng viết hơn nè, siêng dọn dẹp nhà cửa, làm mấy thứ xinh xắn cho 2 cô công chúa và tập nịnh chồng thành công, trở thành người vợ thao túng tâm lí đỉnh cow 💪🤭 hĩ hĩ hết zòi hãy đợi tôi thêm tuổi mới để xem khám phá típ theo. 😚 



May 22, 2025
0

Comments

Menu

Search

Recent Comments

Contact Me