TRIP








Mình định viết rồi lại thôi nhưng rồi mình nghĩ mình nên viết, mình sợ bộ não bé nhỏ này sẽ quên, và rồi ngày hôm đó sẽ trở thành điều gì đó mang máng.

Mình đã dùng thử LSD và có những trải nghiệm theo mình là cần thiết và tuyệt vời. 1 good trip mặc dù điểm xuyến vài chỗ khá bad.

Mọi chuyện đến thật tự nhiên. K plan, k chuẩn bị gì cả, vì tò mò và mình cũng biết là sẽ rất lâu mới có dịp nên mình đã quyết định thử. Mình cũng k nghĩ gì nhiều hay mong cầu điều gì. Nhưng cơ thể mình lại phản ứng khá nhanh với thuốc và có phần hơi overreact, điều mà mình không ngờ tới. 

Tất cả các giác quan trong cơ thể được enhance lên rất nhiều lần. Lần đầu tiên trong đời mình mới biết cảm giác thực sự vui vẻ trong tâm trí là như thế nào. Mình tận hưởng mọi thứ. Mọi thứ xung quanh mình rất đẹp. Từ làn gió, ánh nắng, ngọn cỏ, con nhện, bươm bướm, bông hoa, tất cả như muốn ôm trọn mình và mình cũng muốn ôm trọn tất cả. Trong mình dâng lên 1 tình yêu thương ngập tràn. Có 1 điều rất lạ là sau trận ốm, mình nghĩ cơ thể mình bị mắc nghẹn đờm ở phần xoang. Nhưng rất diệu kì, nước mắt mình chảy k ngừng và đờm chảy xuống mũi liên tục, cơ thể như muốn thanh lọc tất cả, chỉ giữ lại cái tôi trong sạch, thuần khiết nhất.

Có 1 cảm giác cứ đeo bám mình đó chính là ở 1 chỗ tận hưởng, mình k muốn di chuyển đi đâu hết và mình cũng k muốn đến chỗ đông người, mình chỉ muốn ở cạnh người mình tin tưởng. Thực sự trong lúc trip mình k được tỉnh táo cũng như suy nghĩ như người bình thường được. Mình vẫn có nhận thức tuy nhiên nhận thức đó cũng chỉ ở mức cơ bản thôi. Việc sử dụng ngôn ngữ với mình lúc đó rất khó khăn. Nhiều lúc mình định nói 1 thứ gì đó thì cảm giác như bị nghẹn lại hoặc là ngay sau đó câu nói đó không còn đúng nữa, hoặc là chẳng thể tìm từ ngữ chuẩn xác để diễn tả suy nghĩ, mọi thứ cứ luân phiên đúng sai trong đầu mình. 

Lúc đó cảm giác duy nhất đúng đắn là 2 chữ "trải nghiệm": trải nghiệm mọi thứ sẽ đến không lo lắng lo sợ điều gì, trải nghiệm mọi thứ kể cả việc khó chịu hay không như lẽ thường, trải nghiệm cả những lần đầu dám nói ra điều gì đó, trải nghiệm cả những sai lầm để rồi nhận lỗi, trải nghiệm cảm giác biết ơn khi bên mình luôn có chồng bên cạnh và yêu thương, ủng hộ, trải nghiệm cả việc gặp mặt những người mình thích hay k thích... Ngày hôm đó, chuyến trip hôm đó quả là 1 điều tuyệt vời và rất trọn vẹn.

Rất nhiều lần mình cố nhớ để tái tạo lại cảm giác lúc đó nhưng chắc không thể chính xác được. Người lúc đó lúc nào cũng nôn nao, nhịp tim tăng rất nhanh, huyết áp chắc cũng tăng cao hơn bình thường, cơ thể cảm thấy đủ đầy và không hề đói hay khát. Nhiều lúc mình không thể kiểm soát được cơ thể để làm những hành động bình thường mình hay làm vd như cắt hoa quả hay xếp bánh, rắc tôm vào dĩa bánh bèo cho đều chẳng hạn. Có những lúc để tránh ánh nhìn của mọi người xung quanh, mình phải suy nghĩ mình bth sẽ hành động như thế nào và nói năng ra làm sao. Nên tốt nhất có lần sau thì mình nên tránh xa human beings, mình muốn được hành động bth chứ không muốn diễn để tỏ ra bth 🤪

Có 1 điều nữa khá lộ là má mình đỏ như bị xỉn trông ngốc nghếch thực sự. Mình luôn muốn lí giải tại sao khi dùng LSD mình lại trở nên khác lạ như vậy. Có thể lí giải sau cũng chưa chắc hoàn toàn đúng nhưng mình mong nó giải thích được phần nào. Có lẽ là do lâu nay để sống trong xã hội này mình phải có nhiều lớp mặt nạ, sống theo quy tắc mà xã hội này đặt ra, có nhiều nỗi lo sợ, tất cả chiếm lấy mình và làm mình quên mất thực sự mình là ai. Cái tôi thuần khiết của mình bị lãng quên quá lâu. Dùng LSD mình như được sống lại là chính mình, được connect lại với bản thể thanh thuần nhất, được là 1 cô bé nhí nhảnh, yêu thiên nhiên, yêu thương chan chứa ngập tràn. Hôm đó mình không nghĩ đến ai cả, kể cả con gái mình, chồng mình hay ba mẹ mình. Mình được rũ bỏ hết tất cả những thứ gọi là trách nhiệm, mình được sống là mình mà không phải bận tậm gì thêm, lo lắng gì thêm. Có lẽ vì thế mà mình vui đến vậy, hạch hạnh nhân của mình bị tắt. 

1 trải nghiệm thú vị khác đó chính là ảo giác. Gia vị này có thêm vào chuyến trip cũng thú vị phết. Mặc dù mình không thấy tác dụng của nó nhiều nhưng được trải nghiệm thứ lâu nay mình thắc mắc cũng thấy khá hay ho. Mình chỉ nhớ là hình ảnh ảo giác này không hắn là thứ "ảo". Nó rất hợp lí và thật nhưng mà là ảo 😂 Phải gọi đó là bữa tiệc màu sắc. Có 1 điều luôn hiện hữu trong những ảo giác của mình đó là hơi thở. Mình nhìn thấy từng thớ chăn thở phập phồng, những nếp nhăn ở bàn tay cũng hít ra thở vào, nhìn rất thú vị. Mọi thứ như nhắc nhở mình tầm quan trọng của việc thở. Đúng là con người cần gì đâu ngoài hơi thở để tồn tại, thứ đơn giản như vậy nhưng lại bị coi là hiển nhiên là điều không đáng quan tâm. Đây cũng là 1 lời nhắc nhở cho chính mình. 

February 17, 2023
0

Comments

Menu

Search

Recent Comments

Contact Me